Màu sắc được ưa chuộng thời cổ xưa

Màu sắc được ưa chuộng thời cổ xưa

Người xưa cảm thụ màu sắc hết sức tinh tế và có một bề dày lịch sử phát triển đối với màu sắc thời trang. Những sự ngăn cấm đã không thể ngăn trở được mong muốn làm đẹp của phái nữ.

Màu trắng là màu thịnh hành thời Tống

Người Trung Quốc về màu sắc bao hàm hai phương diện, một là thời kỳ đầu tôn sùng sắc thái truyền thống; hai là nhắm vào những trào lưu được lưu hành.

Ví như vào triều Tống lưu hành nhiều nhất màu trắng, được ba năm, đến thời Tống Nhân Tông bị hạ lệnh cấm, cấm phụ nữ trong xã hội không được mặc quần áo màu trắng hoặc màu nâu.

Nhưng ở Trung Quốc lịch sử về trang phục có một điểm rất kỳ lạ, hễ là trên cấm cái gì, thì đối với dân gian căn bản là tác dụng ngược lại. Vậy nên tại cuối thời Bắc Tống đến triều Nam Tống, màu trắng vẫn rất thịnh hành, không chỉ có quần áo, mà đồ trang sức, mũ miện… đều là màu trắng, cho dù hoàng đế cho rằng màu này là điềm xấu thì vẫn không có cách nào ngăn trở được cái tâm làm đẹp của phái nữ.

Màu nâu được ưa chuộng thời nhà Nguyên

Từ thời nhà Nguyên đến đầu nhà Minh, màu nâu cũng là một trong những màu sắc tiêu biểu khi đó. Nhưng đến giữa thời Minh thì màu sắc tươi sáng hơn, ví như màu đỏ thẫm, xanh biếc, xanh lá…

Xu thế màu sắc này cũng được thể hiện trong những tác phẩm hội họa thời đó. Dùng một ít màu vàng đậm để trang trí, cũng là một đặc điểm trong giai đoạn này.

Thời Minh sơ, nửa cánh tay áo phụ nữ phối màu nâu sẫm.

Vào giữa thời nhà Minh, thường thấy quần áo và đồ trang sức của phụ nữ được phối màu: màu hồng đậm, xanh da trời và xanh lá.

Cuối thời Minh (Chính Đức đến Gia Tĩnh): Màu xanh lá và màu vàng hơi đỏ, màu xanh lá và đỏ thẫm được phối với nhau.

Từ cuối thời nhà Minh trở về sau, màu sắc được lưu hành trở nên nhu hòa, từ thời Sùng Trinh, màu đen và màu trắng bắt đầu được phát triển mạnh.

Hoàng hậu Sùng Trinh tại hoàng cung mặc y phục màu trắng, còn được Sùng Trinh khen như màu trắng đại sĩ, ý tứ nói nàng mặc áo trắng trông bộ dạng giống như Quán Thế Âm, rất thánh khiết xinh đẹp. Trào lưu này tiếp tục kéo dài đến đầu thời Khang Hi. Tuy nhiên, từ đầu thời kỳ này có một loại màu sắc khác đang dần thịnh hành, đó chính là màu xanh.

Xanh, lam, hồng, tím và đỏ sậm đời nhà Thanh

Tại thời điểm này, trong các tác phẩm tiểu thuyết hoặc hội họa, có thể thường thấy miêu tả rất nhiều về màu xanh hoặc màu xanh da trời, điển hình như “Hồng Lâu Mộng”. Đến thời kỳ Càn Long, màu hồng tím và màu đỏ sậm cũng được thịnh hành.

Cuối nhà Thanh đầu nhà Minh, thịnh hành cả màu đen, trắng, xanh…

Từ nhà Thanh trở về sau, kỹ nghệ nhuộm màu phát triển, màu sắc càng trở nên đa dạng. Cho đến thời cận đại, màu sắc đã có tới hơn 90 loại.

Ban đầu Trung Quốc vốn là đất nước có truyền thống nhuộm màu tự nhiên từ khoáng vật và thực vật, tuy nhiên sau khi Quốc Dân Đảng thua trận, người Trung Quốc dần dần buông lỏng chính mình, bắt đầu du nhập các loại thuốc nhuộm hóa học từ phương Tây. Vậy nên cho đến nay, tại Đông Á, Trung Quốc lại là quốc gia bảo tồn màu sắc truyền thống kém nhất.

Zalo
0914.811.122